3.1.11

Hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ, biết thế mà mình chả bỏ được

Hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ, biết thế mà mình chả bỏ được
Đăng ngày: 07:58 14-08-2010

Nghiện thuốc lá suốt nhiều năm, anh không tài nào bỏ được. Chỉ còn cách giấu người yêu hút vụng trộm. Cô đành bỏ qua, vờ như không biết người yêu vẫn lén lút "hôn môi" với những chiếc đầu lọc thuốc lá.

Có lúc bực quá, cô cũng cằn nhằn:

- Hút thuốc lá ngon không? - Cô nhíu mày hỏi.

- Không ngon lành gì cả, nhưng không thể không hút.

- Em và thuốc lá, anh chọn ai?

- Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không thể ngừng yêu em.

Còn nhớ hồi mới quen nhau, anh hút thuốc nhiều kinh khủng. Cứ rảnh ngón tay ra là lại thấy điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Lúc thức đêm viết báo cáo thì càng khỏi nói, hút như đang tham gia cuộc thi hút thuốc lá nào đó. Cô thường ngạt thở, rát họng vì khói thuốc của người yêu.

Sau khi yêu nhau, anh mới bắt đầu bớt dần thuốc lá, những lúc vui vẻ ngồi quán với bạn bè, thường lẻn ra ngoài toa-lét một lúc châm điếu thuốc rồi vào ngay. Có lần vẫn bị bắt quả tang khi ai cũng ngửi thấy trên người anh mùi thuốc lá trộn với mùi nước hoa và nước tiểu của toa-lét công cộng, họ khẽ nhăn mặt.

Lần ấy, cô giận người yêu ghê lắm, cãi nhau to, chiến tranh lạnh suốt mấy ngày.

Có tối trời đẹp, trăng sao sáng lấp lánh, hai người bên nhau tận hưởng những giây phút lãng mạn của tình yêu, cô ngả vào lòng anh rồi... im bặt.

Anh cúi đầu xuống hỏi:

- Sao em tự dưng im ắng thế?

- Lúc nãy anh vừa hút thuốc lá à?

- Anh... à ừ... - Anh ấp úng.

Cô lập tức đẩy anh ra, đứng lánh sang một bên.

- Có một điếu thôi mà... anh không nói dối em! - Anh khổ sở cầu hoà.

- Sao anh không thể vì em mà bỏ thuốc lá đi? - Cô giận dỗi, và xen lẫn cả thất vọng.

- Em hãy cho anh một thời gian nữa được không?

- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh có biết không hả?

Kỷ niệm ba năm yêu nhau, họ hẹn nhau ra bãi biển kỷ niệm. Trên xe ô tô, bất ngờ cô sờ tay thấy một bao thuốc hút dở dưới khe ghế ngồi.

Cô không giận, như thể đã quen với việc ấy, nhưng cô giữ luôn bao thuốc. Anh sợ hãi nhìn người yêu, cô không có ý định trả bao thuốc cho anh.

- Anh hứa với em đi, anh hút nốt ba điếu cuối cùng trong bao thuốc này, rồi đừng hút nữa nhé!

Không nói nên lời, có điều gì cảm động dâng lên ăm ắp quanh đó. Anh chỉ biết cười ngượng nghịu, gật đầu.

Lúc ấy cho dù bắt anh lên rừng gươm, xuống biển lửa, anh cũng sẵn lòng.

Cô cũng biết bỏ thuốc lá đâu phải một sớm một chiều. Chỉ có điều, thấy người yêu không quyết tâm làm việc đó, cô muốn nghĩ cách giúp người yêu mình bỏ thuốc. Nào kẹo cai thuốc, thuốc đặc trị dứt cơn nghiện thuốc lá... cô đều cố mọi cách mà chẳng mang lại kết quả gì.

- Hay là em cũng học hút thuốc là, rồi em nghiện thuốc, rồi em sẽ cai thuốc làm gương cho anh?

- Ngốc lắm, có ai làm thế bao giờ!

- Biết đâu sẽ có tác dụng?

- Tại sao em lại phải ép mình làm cái điều chính em không muốn?

- Vậy làm thế nào để anh cai thuốc đây? - Cô lo lắng hỏi.

- Anh đã cố hết sức rồi! Ngốc ạ!

Vào giữa chợ đêm trung tâm thành phố, cô kéo anh vào hàng chụp ảnh Hàn Quốc, nhét đồng xu vào máy ảnh, rồi dán tấm ảnh nhỏ của mình vào ví anh:

- Lúc nào anh định bật diêm châm thuốc lá, anh hãy nhìn hình em!

---

Giằng co nhiều năm, anh phát chán vì việc cai thuốc như một bóng ma lởn vởn bao quanh họ, làm họ xung đột, giằng co, coi thường nhau, trách móc nhau, rốt cuộc, anh đề nghị chia tay nhau!

Họ cùng để nước mắt rơi suốt một đêm, sau khi gác máy điện thoại, tối hôm ấy. Anh chờ cô bỏ máy trước, rồi mới gác máy, kết thúc cuộc tình suốt mấy năm.

Cô sống nhẹ nhõm, nhưng cứ cảm thấy như cuộc sống đã thiếu đi thứ gì đó. Dường như anh đã tan biến đi trong cuộc đời cô, những vấn đề khó khăn quanh việc cai thuốc cũng tan biến đi. Nhưng giờ đây, cứ mỗi khi có ai hút thuốc, ngửi thấy hơi khói ấy, cô lại nhớ người yêu cũ da diết. Cô nhớ mùi thuốc lá trên người anh.

Nhớ tha thiết những giây phút ngả đầu lên vai anh, vai anh có mùi khói thuốc. Nhớ những lần anh tìm trăm phương nghìn kế để xua đi mùi khói thuốc ám quanh mình.

Cô bắt đầu điếu thuốc đầu tiên của mình như thế. Lúc ấy, nỗi nhớ anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Cô bắt đầu điếu thuốc thứ hai trong căn phòng, khói mờ bao phủ khắp, cả đệm ga giường có mùi khói thuốc, cũng như đã biến thành những chăn gối ám khói của anh ngày xưa mà cô từng căm ghét.

Ngửi thấy hơi thuốc phảng phất đâu đây, cô mới an tâm chìm vào giấc ngủ.

Ngày nối ngày qua, cô không thể xa điếu thuốc lá nữa. Là nghiện thuốc, là yêu cơn ghiền ấy, tất cả cảm xúc không còn rõ rệt nữa. Cô chỉ biết là mình đã nghiện.

Một năm sau, họ gặp nhau bất ngờ ở góc phố. Như những người bạn cũ đã lâu không gặp gỡ, họ ra bờ biển ngồi hàn huyên. Cô đã gầy xanh đi rất nhiều, anh nhìn cô thương xót, đó có lẽ là vì lỗi lầm của anh.

Cô châm lên một điếu thuốc.

- Em hút thuốc? - Anh kinh ngạc nhìn cô.

- Vâng. Anh hút không? - Cô rít một hơi thật sâu, đưa cả gói thuốc cho anh.

- Không, anh bỏ thuốc lá rồi!

- Hả? Anh bỏ thuốc hồi nào? - Cô kinh ngạc nhìn anh.

- Nửa năm trước, vì một người anh yêu.

Cô lặng đi. Điếu thuốc giữa ngón tay run rẩy. Bao năm yêu nhau, tha thiết như thế, chỉ hy vọng người yêu bỏ thuốc lá, vậy mà không mạnh bằng một người yêu gặp sau đó nửa năm.

Cô cảm thấy mình đã thất bại hoàn toàn, trong đời, trong tình cảm.

Và cô im lặng ngồi hút hết những điếu thuốc còn lại.

- Và em, vì sao bây giờ em lại nghiện thuốc lá?

- Từ một năm trước, vì một người em yêu.

- Vậy... có phải vì em muốn giúp anh ta cai thuốc không? - Anh nghĩ đến một người nào đó đã đến thế chỗ mình trong đời cô. Hay đó là mình, một năm trước là lúc anh đòi chia tay.

Anh mở ví ra, đưa cô xem tấm ảnh nhỏ nhoi còn trong đó.

- Đây là người đã giúp anh cai thuốc, vì anh muốn được quay trở lại bên người đó!

Cô nhìn nhoà đi trong nước mắt, những giọt nước mắt to lăn xuống dọc theo gò má.

- Anh đã bỏ thuốc lá rồi. Giờ hãy để anh giúp em bỏ thuốc, có được không?

Hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ, biết thế mà mình chả bỏ được

Không lời 2

Đăng ngày: 17:39 31-10-2010
 

Vì em đã chết khi không có anh.
Vì tim em sẽ rất đau.
Vì em yêu anh.
Rất yêu...
Mãi mãi...


Em biết gọi anh như thế nào đây
Là bạn?
Là anh?
Hay là gì khác?
Và trong anh... Trời ơi, em không biết
Em là gì giữa bề bộn đời anh.


Gọi thế nào cho thỏa nỗi riêng chung
Để không ai khổ tâm, không ai thấy mình có lỗi
Tất cả tại cuộc đời, cuộc đời tự cho là mình rộng rãi
Nhưng rồi cuộc đời có chứa nổi mình đâu!

Không thể gọi đích danh ta là gì của nhau
Đau lòng em,
Đau lòng anh,
Đau lòng người
Tội lắm...

Bỗng dưng cảm giác

Đăng ngày: 22:44 09-12-2010
 

Hôm nay là ngày mới rồi!
Nên gọi hôm qua là: Ngày hôm qua!
Tự dưng lại nghe nhạc Trịnh, tự dưng lại có cảm giác.
Cảm giác nghe nhạc Trịnh mà muốn hát theo!

Nghe nhạc và nếm không khí!!!
Cái không khí của thời đại mới không khói thuốc, không lãng mạn mà tươi, mát!

Lạ! Lâu lâu cũng thấy lạ!
Ngày hôm qua.. Ơi ngày hôm qua... Đã là ngày hôm nay!

Cứ thẳng bước nhé!  
Để ngày hôm qua sẽ là ngày mai!

Sống.... trong đời sống, cần có một tấm lòng, để làm gì.. em biết không... "Để cho đời thơm tho"!!!

Câu này Ánh Tuyết hát hay hơn Khánh Ly nhiều!!!!

Hãy thôi hẹn hò nhé!

Đăng ngày: 16:10 31-10-2010
 

(Tặng một người đã không còn trong trái tim mình nữa)
Anh, em không muốn mình cứ mãi là một trong số người... được tuyển, để anh mải miết lựa chọn và đánh giá.
Em cũng không muốn những cuộc hẹn hò bất tận và rốt cuộc em cũng chẳng là gì của anh.
Em không muốn mình phải suy nghĩ lời anh nói, hành động anh làm, để xem đó có phải tình yêu không? 

Em cũng chẳng muốn tim nhói đau vì băn khoăn trăn trở không biết thật ra đối với anh, em là gì...
Em sẽ cho anh một điểm dừng. Và cũng là điểm dừng của em. Điểm mà em mệt mỏi và không thể chịu đựng. Rồi em sẽ cho mình một cơ hội để mở rộng lòng ra.
Để không còn những lúc em tự hỏi anh có thật lòng với em không?
Để không còn những tin nhắn quan tâm, để không còn những cuộc hẹn hò.

Dù em vẫn thích anh đấy, nhưng mình thôi nhé.
Em từng nói rằng em chưa yêu.
Điều đó vẫn đúng cho đến nay.
Em cứ ngỡ người em yêu đầu tiên trong đời có lẽ sẽ là anh.
Em vẫn chỉ thích anh thôi, và vì anh không cho em cơ hội yêu anh nên mình thôi nhé.

Sẽ không còn hẹn hò, không anh và em, chỉ còn anh, còn em.
Và để anh không tiếc nuối khi gặp người hơn em.

Có lẽ tim sẽ nhói đau một chút, rồi thôi. Em sẽ để người khác bước vào và cho em biết yêu là gì. Tạo cơ hội cho em, cho anh, và cho hai người nữa.
Kết thúc hẹn hò anh nhé!
(Tình yêu chỉ đọng lại như một tiếng thở dài! Với mình...bây giờ...Duyên và Phận ...rồi mọi thứ cũng qua...)

Tình nhân hay vợ chồng

Đăng ngày: 16:16 31-10-2010
 

(Mình bị thu hút bởi câu chuyện này, bởi câu tựa mà tác giả đã đặt tên. Có những người cho ta cảm giác chỉ như một người ta đang yêu. Nhưng có những kẻ lại mang đến cho ta cảm giác của một gia đình - gia đình nhỏ ta từng mong ước... Tính yêu đã lựa chọn chúng ta ở bên nhau nhưng sự lựa chọn khiến chúng ta phải lìa xa nhau mãi mãi...).
Viết cho một nửa hoang dại trong chúng ta. Em đã một mình với đôi chân trần rướm máu băng qua "những cánh đồng" vắng tình người. Những cánh đồng mà mọi thứ được gieo trồng cho một mục đích duy nhất: Tiền! Em đã một mình đắm chìm và trượt dài cùng những giấc mơ. Những giấc mơ mong manh chập chờn trong giấc ngủ muộn sau bao đêm "chờ trời sáng".
Những giấc mơ đau đáu một nỗi niềm duy nhất: Tình!
Em đã cười - đã khóc - đã yêu thương - đã oán hận - đã lớn lên giữa những mong manh Tình - Tiền ấy. Một đêm âm u, như đêm nay đây, em thấy mình như bức tranh rẻ tiền với những mảng màu đối lập, chói lóa, nhòe nhoẹt, không hình dạng...Và câu chuyện này được viết ra cho điều em vẫn mãi suy tư...
Anh đến. Như cơn gió mát lành từ thảo nguyên bao la ngút ngàn. Bồ công anh trở mình... Mùa đông lạnh lẽo trôi qua. Gió vi vu chở những giọt nắng yêu thương trải khắp bao ngọn đồi khô cằn, phủ lên đó hai màu xanh vàng mượt mà óng ả. Em có thể nhìn thấy mình mơn mởn khoe sắc rực rỡ, hừng hực lửa và đầy khiêu khích.
Anh bảo "anh chưa bao giờ tin vào định mệnh, cho đến ngày anh gặp em...".
Anh viết "chỉ là một chuyện tình. Dù muốn hay không, nó cũng đã đến. Anh không thể trốn chạy dù đã cố vẫy vùng..."
Anh nói "Trên đời có ba thứ qua rồi không lấy lại được: Thời gian, lời nói và cơ hội".
Nên anh không muốn tình yêu này vuột mất tầm tay...
Thế là ta "trèo đèo vượt suối" để đến với nhau...!
***
Sống với nhau một năm. Chúng ta có những đêm quay cuồng hổn hển khát khao. Những ngày nắng hừng hực yêu đương. Những buổi chiều nồng nàn cháy lửa. Chúng ta quấn lấy nhau từng giờ, từng phút có thể, trong bất cứ tình huống nào. Và bao giờ cũng là giây phút tột đỉnh. Chúng ta có điều tuyệt vời mà bao cặp vợ chồng khác ao ước: sự hòa hợp trong đời sống ái ân!
Sống với nhau một năm. Chúng ta có những ngày quay cuồng cùng việc mưu sinh. Chúng ta kiếm được nhiều tiền và cũng tiêu tiền theo kiểu "trưởng giả". Không ai than phiền cùng ai vấn đề tài chính, tiền nong. Chúng ta có điều đặc biệt mà bao cặp vợ chồng khác ao ước: sự hòa hợp trong quan niệm về Tiền (cụ thể là kiếm tiền và tiêu tiền!)
Sống với nhau một năm. Chúng ta có những ngày đưa nhau đi khắp nơi mỗi đêm sau giờ làm việc, nào là xem kịch, uống bia, dạo phố, gầm rú trong sàn nhảy, vu vơ trong mưa. Sau đó về nhà nằm ôm nhau xem một đoạn phim tình cảm (em thích) hay phim hành động (anh thích)... và ôm nhau ngủ. Chúng ta có điều quý hiếm mà bao cặp vợ chồng khác ao ước: sự lãng mạn.
***
Em mang thai ngoài ý muốn. Đêm em nằm lên ngực anh thỏ thẻ điều ấy, tim anh không "lỗi nhịp". Nó bình thản như lời anh nói:
- Chúng ta chưa có gì cả, kể cả đám cưới.
- Thế chúng ta cưới nhau đi! Chúng ta chỉ còn thiếu giấy đăng ký và lễ cưới thôi mà!
- Ngủ đi em, mai mình nói chuyện tiếp nhé, khuya rồi.
Từ hôm ấy, giữa chúng ta như có một lằn ranh. Anh ngượng nghịu nói cùng em những lời yêu thương, làm cho em những điều tình tứ. Nhưng chưa bao giờ thấy anh xoa lên bụng em như bao người chồng khác lúc vợ mang bầu. Mỗi đêm, em phờ phạc đến trắng mắt nghĩ đủ điều. "Tại sao anh lại như thế? Tại sao anh không cho em được làm vợ?". Và em ghét mầm xanh trong bụng em, tại nó mà chúng ta ra thế...
Một buổi sáng, em xin nghỉ làm, vào bệnh viện một mình...
Một buổi chiều, em hớn hở nói với anh: "Em bỏ rồi! Chúng ta sẽ sống vui vẻ như ngày xưa, nhé anh!".
Anh quay phắt lại nhìn em bằng ánh mắt hung tợn và quày quả bỏ đi sau tiếng đóng "rầm!" thật to của cánh cửa.
Buổi tối đầu tiên anh không về nhà, không điện thoại, không tin nhắn...
***
Sáng hôm sau trời không nắng. Một email được gửi vào inbox cho em. Trời buông màu xám xịt
"Em yêu thương,
Với những tháng ngày chúng ta đã có, anh không nghĩ với anh rồi nó sẽ trôi qua như một giấc mơ. Nhưng anh không thể đánh lừa chính mình để rồi chúng ta làm khổ nhau cả đời. Em nói đúng, chúng ta có tất cả mọi thứ mà bao cặp vợ chồng khác ao ước : sex - tiền - lãng mạn. Thế nên khi viết thẳng ba điều ấy lên trên giấy, anh hoảng hốt nhận ra chúng ta không có gì cả! Bởi một thứ quan trọng nhất đã chẳng được ghi lên. Nó mang tên tình yêu! Vì thế, chúng ta không thể là vợ chồng...

Tình yêu là gì em biết không?
Anh đã phải dành nhiều ngày trong quỹ thời gian làm việc của mình để ngẫm nghĩ. Và với anh :
- Tình yêu là bữa cơm nghi ngút khói em nấu mỗi chiều đợi anh về sau giờ làm, là chiếc áo phẳng phiu được em ủi và mắc lên cẩn thận, là căn nhà ngăn nắp xinh tươi chúng ta cùng nhau vun bón mỗi cuối tuần.
- Tình yêu là chúng ta nhắc nhở nhau chi tiêu dè xẻn, dành tiền cho tương lai, cho con sau này. Là một account bank có tên hai đứa với những kế hoạch rõ ràng cho tài chính trong tương lai...
- Tình yêu là em và anh sẵn sàng đổ lên đầu nhau những cơn giận dữ, để rồi sau đó em òa khóc, anh bỏ đi uống rượu, rồi lại quay về dỗ dành vợ. Sau những lần như thế, chúng ta biết yêu cả cái xấu của nhau
- Tình yêu là những khi anh và em gặp vấn đề khó khăn trong công việc hay buồn phiền, chúng ta chỉ muốn về nhà, ôm chặt lấy người kia hay nằm trong lòng nhau thủ thỉ. Anh không phải ngồi hàng giờ một mình trước computer để tìm lời an ủi từ những người bạn online. Em không phải đi khắp phố cùng đứa bạn thân để than vãn điều phiền não.
- Tình yêu là... nhiều nhiều thứ khác nữa mà có lẽ chúng ta chưa bao giờ nghĩ hoặc chưa bao giờ hiểu. Nhưng quan trọng nhất và cuối cùng nhất mà anh muốn nói cùng em: Tình yêu là chúng ta phải biết nâng niu và yêu thương giọt máu của chúng ta! Em đã không làm được điều đó...
Chúng ta dành cho nhau một thời gian em nhé...
Rồi ta sẽ quay về, nếu thật sự yêu nhau! Xin lỗi em.
Anh của em.."
***
Em khóc. Em gào. Em đập phá. Trong cơn hoảng loạn, em nhìn quanh căn nhà của chúng ta. Phòng bếp chỉ toàn ly, đĩa , rượu và thức ăn nhanh. Phòng khách là ghế sofa đầy tàn thuốc lá vung vãi, vài cái áo phông anh thay vội đã hơn tuần. Phòng ngủ như một mớ hỗn tạp không định dạng. Phòng tắm ngổn ngang bộn bề.
Cuối cùng. Em chưa bao giờ nấu một bữa cơm nào cho anh, có chăng chỉ là mì gói. Em chưa bao giờ ủi cái áo nào cho anh, có chăng chỉ là đem đi tiệm. Em chưa bao giờ phàn nàn thói quen ở bẩn của anh, có chăng chỉ là bỏ tiền mướn người ta dọn dẹp.
Em thẫn thờ nhìn xuống bụng mình, nước mắt ràn rụa theo từng dòng anh viết... Sao em có thể không nghĩ rằng nó sẽ rất giống anh, người mà em luôn miệng nói yêu thương? Em có yêu anh không? Ta có yêu nhau không?
***
Người ta có thể là tình nhân của nhau ngay cả khi không có tình yêu. Nhưng để là vợ chồng một cách đúng nghĩa, thì tình yêu không thể thiếu. Điều đơn giản ấy em và anh trong cuộc đời này đến bao giờ mới hiểu..?

KINH NHÂN QUẢ BA ÐỜI

Đăng ngày: 09:16 11-08-2010
 


KINH NHÂN QUẢ BA ÐỜI

Việt Dịch: HT Thích Thiền Tâm


Một hôm, Tôn giả A Nan Đà, ở trên hội Linh Sơn cùng với một ngàn hai trăm năm mươi đại Tỳ Kheo câu hội.

Khi ấy A Nan Đà Tôn giả, chắp tay đảnh lễ Phật, nhiễu quanh ba vòng, rồi quỳ xuống thưa thỉnh đức Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Thế Tôn rằng:

- Bạch Thế Tôn! Đến thời mạt pháp, tất cả chúng sinh ở cõi Nam Diêm Phù Đề, nhiều kẻ sinh niệm chẳng lành, không kính Tam Bảo, không trọng cha mẹ, không có tam cang. Năm giềng rối loạn, nghèo khó, thấp hèn, sáu căn chẳng đủ, trọn ngày sát sinh hại mạng cho đến nghèo giàu sang hèn không đồng nhau. Do nhân duyên qủa báo gì khiến nên như thế?

Cúi xin đức Thế Tôn từ bi, vì chúng con giải thích mọi sự việc.

Phật bảo A Nan cùng các đại đệ tử: ! Lành thay ! Lành thay ! Các ông hãy lắng nghe! Ta sẽ vì các ông mà giải thích rành rẽ”.

Tất cả nam nữ ở thế gian giàu sang hay nghèo hèn, chịu khổ vô cùng hoặc hưởng phước vô lượng đều do nhân duyên từ đời trước mà cảm qủa báo.

Cho nên tất cả chúng sinh, trước phải hiếu kính cha mẹ, kế đó phải tin trọng ngôi Tam Bảo, thứ ba nên bỏ giới sát mà phóng sinh, và thứ tư cần ăn chay bố thí mới có thể gieo giống ruộng phước về sau.

Phật liền nói bài kệ nhân qủa rằng:

Giàu sang đều bởi mạng

Đời trước có tu nhân

Ai thọ trì kinh nầy,

Đời đời hưởng phước lộc.

Thiện nam, tín nữ nghe ta nói:

Suy nhớ kinh Nhân Qủa ba đời

Nhân qủa ba đời việc chẳng nhỏ,

Phật nói lời Phật chớ chê khinh.

1. Đời nay làm quan do nhân gì?
Kiếp trước vàng ròng thếp tượng Phật
Đời nay hưởng phước bởi nhân xưa
Đai vàng, áo tía, cầu nơi Phật.
Vàng trang nghiêm Phật, trang nghiêm mình.
Làm đẹp Như Lai, đẹp từ thân.
Đừng bảo làm quan là chuyện dễ,
Không tu phước ấy đến từ đâu?

2. Cưỡi ngựa, ngồi kiệu do nhân gì?
Kiếp trước làm cầu, bồi đắp lộ.

3. Do nhân duyên gì mặc gấm vóc?
Đời trước thí áo giúp Tăng Ni.

4. Có ăn, có mặc do nhân gì?
Xưa giúp kẻ nghèo cho ăn uống.

5. Ăn mặc thiếu thốn bởi nhân chi?
Kiếp trước một nửa không xả thí.

6. Lầu cao nhà lớn do nhân gì?
Xưa lên chùa am cúng thí gạo.

7. Phước lộc đầy đủ cho nhân gì?
Xưa lập chùa am cất nhà mát (1)

8. Tướng mạo xinh đẹp do nhân gì?
Đời trước hoa tươi cúng dường Phật.

9. Thông minh trí tuệ do nhân gì?
Kiếp trước ăn chay, thường niệm Phật.

10. Người thấy vui mừng do nhân gì?
Xưa kết duyên lành cùng đại chúng.

11. Chồng vợ bền lâu do nhân gì?
Đời trước tràng phan nghiêm cúng Phật.

12. Cha mẹ song toàn do nhân gì?
Đời trước kính trọng người cô độc.

13. Không cha mất mẹ do nhân gì?
Kiếp trước là người đánh bẫy chim.

14. Con cháu đông nhiều do nhân gì?
Đời trước mở lồng thả chim thú.

15. Nuôi con không được do nhân gì?
Xưa sinh con gái dìm cho chết? (2)

16. Đời nay không con do nhân gì?
Kiếp trước bẻ gãy hại trăm hoa.

17. Đời nay sống lâu do nhân gì?
Kiếp trước mua vật phóng sinh nhiều.

18. Đời nay mạng yểu do nhân gì?
Kiếp trước xẻ thịt giết chúng sinh.

19. Đời nay không vợ do nhân gì?
Kiếp trước tham mưu gian vợ người.

20. Đời nay ở góa do nhân gì?
Kiếp trước buông lung khinh rẻ chồng.

21. Làm thân tôi đòi do nhân gì?
Kiếp trước quên ơn cùng phụ nghĩa.

22. Đời nay mắt sáng do nhân gì?
Kiếp trước cúng dầu đốt đèn Phật.

23. Đời nay đui mù do nhân gì?
Kiếp trước chỉ đường chẳng phân minh.

24. Môi miệng sứt thiếu do nhân gì?
Kiếp trước thổi tắt đèn cúng Phật.

25. Đời nay câm điếc do nhân gì?
Xưa từng ác khẩu mắng cha mẹ.

26. Đời nay lưng gù cho nhân gì?
Kiếp trước chê cười người lễ Phật.

27. Tay bị cong quẹo do nhân gì?
Đời trước đều là người tạo nghiệp.

28. Chân bị co rút do nhân gì?
Kiếp trước ngăn đường đánh cướp người.

29. Làm thân trâu ngựa do nhân gì?
Xưa thiếu nợ người không chịu trả.

30. Đọa làm heo chó do nhân gì?
Kiếp trước lừa gạt phỉnh hại người.

31. Đời nay nhiều bệnh do nhân gì?
Xưa đem rượu thịt bày cúng Phật.

32. Đời nay không bệnh do nhân gì?
Xưa thí thuốc men cứu bệnh nhân.

33. Hằng bị lao tù do nhân gì?
Kiếp trước làm ác chẳng nhượng người.

34. Đời nay chết đói do nhân gì?
Kiếp trước thường lấp hang rắn chuột

35. Bị thuốc độc chết do nhân gì?
Kiếp trước đăng lưới giết hại cá.

36. Nổi trôi cơ khổ do nhân gì?
Ác tâm lấn hiếp mưu hại người.

37. Đời nay lùn bé do nhân gì?
Kiếp trước xem kinh để dưới đất. (3)

38. Nay thường thổ huyết do nhân gì?
Xưa ăn thịt rồi đi tụng kinh. (4)

39. Đời nay ngu điếc do nhân gì?
Kiếp trước tụng kinh chẳng lắng nghe.

40. Ghẻ lác phong điên do nhân gì?
Xông hơi thịt cá trước bàn Phật.

41. Thân có mùi hôi do nhân gì?
Xưa bán hương thơm trọn dối gian.

42. Đời nay chết treo do nhân gì?
Kiếp trước đem dây săn bẫy thú.

43. Quan, qủa, cô độc do nhân gì?
Xưa thường ganh ghét hiềm mắng người.

44. Sét đánh lửa thiêu do nhân gì?
Cân non, già, thiếu lòng gian xảo.

45. Rắn cắn cọp ăn do nhân gì?
Kiếp trước gây oan tạo đối đầu.
Muôn việc mình làm lại mình chịu
Thọ khổ địa ngục oán trách ai?
Đừng nói nhân qủa người không thấy.
Xa trả con cháu, gần trả mình.

46. Chỉ nhìn trước mắt người hưởng phước.
Sẽ tin bố thí với trì trai.
Kiếp trước tu nhân nay hưởng qủa.
Đời nầy tu tích để về sau.
Nếu ai hủy báng kinh Nhân Qủa
Kiếp sau đọa lạc mất thân người.
Kẻ nào thọ trì kinh Nhân Qủa.
Chư Phật, Bồ Tát đều chứng minh.
Kẻ nào biên chép kinh Nhân Qủa,
Truyền đời tu học đạo nhà hưng.
Ai mà mang đội kinh Nhân Qủa,
Tai hung hoạnh họa chẳng vào thân.
Nếu người giản nói kinh nhân qủa
Đời đời kiếp kiếp được thông minh
Kẻ nào đề xướng kinh Nhân Qủa
Đời sau người thấy sinh cung kính.
Người nào ấn tống kinh Nhân Qủa.
Kiếp sau sẽ được thân Đế Vương.
Theo Kinh Nhân Qủa hỏi đời trước.
Chính sự thọ hưởng của đời nay.
Theo Kinh Nhân Qủa hỏi đời sau.
Chính sự gây nhân của kiếp này,
Nếu như nhân qủa không cảm ứng,
Do đâu Mục Liên cứu được mẹ?
Người nào tin sâu kinh Nhân Qủa.
Đồng sinh Tây phương cõi Cực Lạc.
Nhân qủa ba đời nói không hết.
Thiên long chẳng bỏ ý người lành.
Nên ngôi Tam Bảo ruộng phước lớn,
Nhân tu tuy một, hưởng muôn ngàn.
Gởi kho bền chắc không hư mất, (5)
Nhiều đời thọ dụng phước vô cùng.
Muốn biết nhân đời trước,
Xem sự hưởng đời nay,
Muốn biết qủa đời sau,
Xem việc làm kiếp này.

(1) Nhà dưỡng Lão, cô nhi
(2) Thuở xưa từ Ấn Độ, cho đến Trung Hoa, những nhà nghèo sinh con nhiều nuôi không tham nên dìm cho chết bớt con gái lúc mới sinh ra.
(3) Ngồi dưới đất xem kinh, nên để kinh trên một cái bệ, khinh mạn cũng là nhân của tướng lùn bé. Lễ Phật, khiêm hạ là nhân của tướng cao hơn.
(4) Ăn mặn rồi muốn tụng kinh, phải súc miệng rửa tay, rửa miệng sạch, và tụng chú như sau. Tất được thanh tịnh không tội lỗi: Tịnh tam nghiệp chân ngôn: Um Soa Pha Va Suýt Đà, sạt và đạt ma, soa phạ va suýt đa hàm (7 biến) Aum! Syabhava sudaha, sarva drama svabhava suddhà hàma.
(5) Gởi kho đây không phải đốt giấy tiền vàng bạc gởi vào kho, mà ý nói tiền của thế gian không bền, khi chết rồi phải bỏ lại tất cả. Chỉ có tu phước làm lành ăn chay, tụng kinh, tham thiền, niệm Phật, là kho.

Phật và kẻ ngoại tình!

Đăng ngày: 17:05 15-11-2009
 
Ðêm khuya, trong một ngôi đền, một Người một Phật, Phật ngồi người đứng...
Người : Thưa Ðức Phật thánh minh, con là một người đã có vợ, con hiện đang yêu say đắm 1 người đàn bà khác, con thật không biết nên làm thế nào.

Phật : Con có thể xác định người đàn bà con đang yêu hiện nay là người đàn bà cuối cùng duy nhất trong cuộc đời con không?

Người : Thưa vâng.

Phật : Con ly hôn, sau đó lấy cô ấy.

Người : Nhưng vợ con hiện nay dịu dàng , lương thiện, thảo hiền. Con bỏ cô ấy liệu có phần tàn nhẫn không, có mất đạo đức không, thưa Ðức Phật?

Phật : Trong hôn nhân không có tình yêu mới là tàn nhẫn và mất đạo đức.Con hiện giờ đã yêu người khác, không yêu vợ nữa. Con làm như thế là đúng.

Người : Nhưng vợ con rất yêu con, quả thật yêu con lắm, thưa Ðức Phật.

Phật : Vậy thì vợ con hạnh phúc.

Người : Sau khi con chia tay vợ lấy người khác, vợ con sẽ rất đau khổ, tại sao lại hạnh phúc, thưa Ðức Phật?

Phật : Trong hôn nhân, vợ con vẫn có tình yêu đối với con, còn con đã mất đi tình yêu đối với vợ con. Bởi vì con đã yêu người khác, chính vì có hạnh phúc, mất đi mới đau khổ, cho nên người đau khổ là con.

Người : Nhưng con cắt đứt vợ, sau đó cưới nguời khác, vậy là cô ấy đã mất con, cô ấy mới là người đau khổ.

Phật : Con nhầm rồi, con chỉ là người vợ con yêu thật sự trong hôn nhân. Khi một người như con không tồn tại, thì tình yêu thực sự của vợ con sẽ tiếp nối sang một người khác, bởi vì tình yêu thực sự của vợ con trong hôn nhân xưa nay chưa từng mất, cho nên vợ con mới hạnh phúc, con mới là người đau khổ.

Người : Vợ con đã từng nói, kiếp này chỉ yêu một mình con, cô ấy sẽ không yêu ai khác.

Phật : Con cũng đã từng nói thế phải không?

Người : Con...con...con...

Phật : Bây giờ con nhìn 3 ngọn nến trong lư hương trước mặt, xem ngọn nào sáng nhất?
Người : Quả thật con không biết, hình như đều sáng như nhau.

Phật : Ba ngọn nến ví như ba người đàn bà, một ngọn trong đó là người đàn bà hiện giờ con đang yêu. Ðông đảo chúng sinh, đàn bà đâu chỉ là mười triệu trăm triệu...Ngay đến một trong ba ngọn nến, ngọn nào sáng nhất con cũng không biết, cũng không tìm được người con hiện đang yêu, thì làm sao con xác định được người đàn bà con đang yêu hiện nay là người đàn bà cuối cùng và duy nhất trong cuộc đời con?

Người : Con...con...con...

Phật : Bây giờ con cầm một cây nến đặt ở trước mắt, để tâm nhìn xem ngọn nào sáng nhất?

Người : Ðương nhiên ngọn trước mắt này sáng nhất.

Phật : Bây giờ con đặt nó về chỗ cũ, lại xem xem ngọn nào sáng nhất.

Người : Quả thật con vẫn không nhìn ra ngọn nến nào sáng nhất.

Phật : Thật ra cây nến con vừa cầm giống như người đàn bà cuối cùng con đang yêu hiện nay, tình yêu nảy sinh từ trái tim, khi con cảm thấy yêu nó, để tâm ngắm nghía, con sẽ thấy nó sáng nhất, khi con để nó về chỗ cũ, con lại không tìm được một chút cảm giác sáng nhất. Thứ gọi là tình yêu cuối cùng và duy nhất của con chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước, suy cho cùng chỉ là con số không, một cuộc tình trống rỗng.

Người : Ồ, con hiểu rồi, không phải Ðức Phật bảo con phải ly hôn với vợ, Ðức Phật đang niệm chú làm cho con ngộ đạo.

Phật : Nhìn thấu sẽ không nói trắng ra, con đi đi!

Người : Bây giờ con đã biết thật sự con yêu ai, người đó chính là vợ con hiện nay , thưa Ðức Phật.

Đi ăn cưới vợ cũ

Đăng ngày: 17:39 15-11-2009
 
Blog Việt

Vợ cũ đi lấy chồng
Mời mình về ăn cưới
Mình bàn với vợ mới
Có đi không vợ ơi!

Vợ mới cười rất tươi
“Chị mời thì nên đến
Vợ chồng mình cùng đi
Để tỏ lòng thân mến!”

Vợ cũ mặc rất đẹp
Thấy mình chạy đến chào
Chồng mới của vợ cũ
Ra tận nơi đón vào
Ôi cuộc tình rổ rá
Mà cưới vui bất ngờ
Mọi người tranh nhau hát
Mình cũng đòi đọc thơ

Trong làn khói lơ mơ
Ghé tai mình hỏi nhỏ
“Nếu cuộc tình này vỡ
Mình có mời anh không?”

Không thể nói không thể!

Đăng ngày: 09:29 16-10-2008
 
"Nếu thay đổi cách suy nghĩ của mình về tự nhiên và đừng áp đặt những thành kiến hạn hẹp của mình nữa sẽ có thể giúp con người chúng ta mở thêm được nhiều cánh cửa mà trước đến nay vẫn khép kín, và biết đâu, nhờ đó chúng ta có thể có thêm nhiều thành tựu lớn lao có tính chất đột phá trong khoa học."

Thời buổi kinh tế khó khăn

Đăng ngày: 07:31 17-12-2008
 
* Thời buổi kinh tế khó khăn Nên:
  + Cơm ngày 2 bữa.
  + Cafe ngày 1 lần.
  + Khách tào lao không tiếp.
  + Khách thân thiết hẹn trước 1 tuần.
  + Shopping thì shopping hàng khuyến mãi.
  + Ai cho gì thì lấy cái đó. 

Đôi Dép!

Đăng ngày: 15:23 21-03-2009
 
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng biến thành thơ

Hai chiếc dép gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu


Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia


Nguyễn Trung Kiên

Khoe của!

Đăng ngày: 08:20 27-12-2008
 
Sáng mở mắt ra cũng đã 9h40..
Pha 1 ly nét "đậm đà hơn"
Nhâm nhi... với cái bánh chưng mua tối qua... 
Lên kế hoạch cho 1 ngày thứ bảy vui vẻ nhá:
15h đi chợ LỚN săn hàng..: Khuôn đổ pizza ..:-D
Ngồi cả buổi chả biết mần chi cho đến 15h... nhớ lại mình còn mấy cái điện thoại.. hỏng.
 1. Samsung D500: Đen màn hình
 2. Nokia N6260: Thủng bụng, lòi ruột.
 3. Nokia 6230: Chập chờn.. lúc nghe lúc không.. chỉ tội cái là nghe nhạc hơi bị kin.
 4. Nokia  6310i: Anh này thì trùm rồi. Không có gì để bàn,

Đem 3 em kia đi sửa thì tiếc... của giời.
 Cách sửa;
 1. SS: Thay dây màn hình: 250k
 2. N6260: Thay dây nguồn: 250k
 3. Để im xài chơi. 0k
 Tổng thiệt hại là 500k. Chưa tính VAT và các chi phí khác phát sinh đi lại.. cafe.. cafao..

Thời buổi kinh tế lạm phát tăng cao, điện thoại để lâu cũng mất giá... chắc là phải đi sửa thôi.
Tổng tài sản của mình hiện nay tính theo thời giá vàng, đô la.. + trượt giá do lạm phát thì cũng nhỉnh hơn 500k tí... Sửa điện thoại xong chắc tặng cho chị chủ nhà 1 cái.. chứ không ôm 3 cái này ra đường ngủ...
Tiền nhà chưa đóng.. Nợ chưa trả... Thôi rồi.. Cất vào tủ... chờ... thời.

Mưa đầu mùa!

Đăng ngày: 13:22 22-04-2009
 
Ăn xong,.. mưa rã rít... ghé quán núp mưa đầu mùa.

Cafe đá.. Gạt qua 1 bên các error của C#, Server 2003..
Viết cái này chơi...

Thói đời không suôn sẽ như những năm trước..
Cứ trôi.. sập khi nào chẳng hay..
Gọi là té...
Đời ta nhiều cái té.. té nào cũng đau... cũng hay..

Nhưng té.. lần này thì chẳng hay tí này..
Đau lâu, đau nặng.. đaauu triền miên...
Kiếp số là vậy..

Đi mưa mới biết mưa lạnh, đi qua vùng băng giá mới hiểu cái nóng.. ấm áp chừng nào..
Nhưng té nhiều thì mới biết càng té càng đau... :-D ...

Thức khuya 1!

Đăng ngày: 21:29 24-09-2008
Người ta nói thức đêm mới biết đêm dài...
Thường thì người ta cũng không thức khuya, có mục đích mới thức khuya...
Thức khuya để làm gì??? Kg để làm gì, không có mục đích gì!!!

Blog... Ngày xưa... giá như ngày nay như ngày xưa... không blog, không máy tính, không điện thoại... không gì hết...
Con người gắn liền với nhau chống chọi với tự nhiên khắc nghiệt để sinh tồn. Cuộc sống bầy đàn... để mạnh mẽ, để phát triển...? Không có... không có ý niệm phát triển, chỉ là để tồn tại, để thỏa mãn, để đáp ứng cho cái gọi là cơ thể, là bản năng... nhưng bản chất đó là phát triển...

Và đến lúc phát triển... người ta lại... nhìn nhau... ngày nay đã khác ngày xưa... cũng xuất hiện hiện tượng tự nhiên khắc nghiệt, và các hệ ý thức khác nhau... Và mong muốn... được như ngày xưa.. nhưng không phải như ngày xưa... Là ngày nào đó... ngày cảm giác hạnh phúc, vui vẻ... là đích đến của sự tồn tại, sự đấu tranh...

Đó là mong muốn duy nhất của muôn loài, con người đã may mắn, về đích trước trong số ấy, nhưng lại là... đối tượng đang trên đường hủy diệt tất cả.
Ý thức, là cái mà chỉ có con người... qua bao thời gian mới có được... nhờ những hành vi đó.

Viết đến đây thấy nhảm quá... dừng lại... đọc lên đọc xuống... khi nào thấy hết nhảm sẽ blog tiếp.

Cảm thông!

Đăng ngày: 08:12 25-09-2008
 
Những phút xao lòng
Thuận Hữu

***

Có thể vợ mình ngày xưa cũng có một người yêu
(Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
Cũng như mình thôi , ngày xưa mình cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã lấy chồng

***
Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn

***
Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua nhiều khi nuối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn

***

Sau những lần nghĩ đâu đâu , mình thương vợ mình hơn
Và cảm thấy mình như người có lỗi
(Chắc vợ mình cũng hiểu điều không nói
Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn)

Buồn vô trùng!!!

Đăng ngày: 21:21 25-09-2008
Thường thì những cái làm ta buồn là cái đáng ghét... mà đáng ghét thì cứ xem là vi trùng nào đó...

Nhưng buồn chẳng biết vì sao buồn... nên gọi là """buồn vô trùng"".

Những là buồn thăm thẳm, không đáy... xa xôi...

Vết thương khó lành

Đăng ngày: 11:04 21-09-2008

Ta sợ mất một ai đó nhưng bản thân ta lại không níu giữ, ta muốn người đó quay lại nhưng lòng kiêu hãnh đã đẩy người đó đi xa hơn.
Trong tình yêu, nếu bạn yêu một ai đó, hay cố gắng bên người đó. 
Và khi người đó thuộc về bạn, hãy trân trọng và gìn giữ. 
Bởi tình yêu không phải là một món đồ mà khi mất ta dễ dàng tìm lại được. 
Và nếu bạn may mắn có lại được thì trong tim người đó cũng đã hiện hữu một vết thương khó lành.

Yêu & Ghét

Đăng ngày: 23:11 20-05-2008

Người ta hận vì yêu nhau nhiều quá
Làm đau nhau cũng bởi quá yêu nhau
Ngày hôm nay, ngày mai và cả những ngày sau
Kẻ đớn đau là kẻ yêu nhiều nhất…

Không lời 1

Đăng ngày: 22:08 20-05-2008
 
 Đến hôm nay, sau hai năm là vợ chồng, chị bỗng cảm thấy mệt mỏi với những cảm giác mà chị phải trải qua khi chung sống với anh. Những lý do khiến chị yêu anh trước đây, bỗng biến thành những lý do tạo nên sự đổi thay trong chị. Chị là một phụ nữ nhạy cảm, và rất dễ bị thương tổn trong tình yêu, chị luôn khao khát những khoảnh khắc lãng mạn, giống như là một bé gái nhỏ thèm khát kẹo ngọt. Nhưng anh thì lại trái nguợc với chị, anh không có sự nhạy cảm, và hoàn toàn không quan tâm đến những khoảnh khắc lãng mạn trong cuộc sống vợ chồng, điều này đã làm cho chị càng chán nản hơn.

Và chuyện gì đến phải đến , một hôm chị quyết định cho anh biết rằng chị muốn ly dị , rằng chị không thể chung sống với anh thêm một giờ phút nào nữa. Rất bất ngờ khi nghe chị yêu cầu như thế, anh chỉ biết hỏi “Tại sao?”. “Em cảm thấy mệt mỏi, không có lý do nào cho mọi thứ trên thế gian này !” Chị trả lời. Anh không nói gì thêm nữa, nhưng suốt đêm đó , anh không ngủ, và chìm sâu vào những ưu tư , khắc khoải với ánh sáng lập lòe của điếu thuốc luôn gắn trên môi. Sự im lặng của anh càng làm cho cái cảm giác thất vọng trong chị tăng lên, đấy là một người đàn ông không thể biểu lộ gì ngay cả đến lúc gặp tình huống khó khăn như lúc này , còn gì nữa để mà chị hy vọng ở anh ?

Cuối cùng rồi anh cũng lên tiếng, anh hỏi chị: “Anh có thể làm gì để thay đổi ý định của em ?”. Ai đó đã nói đúng, “rất khó khăn để thay đổi tính cách của một con người”, vá chị nghĩ rằng, chị không thể nào thay đổi cách sống của anh. Nhìn sâu vào mắt anh , chị chậm rãi trả lời : “Đây chính là câu hỏi, nếu câu trả lời của anh có thể thuyết phục em , em sẽ thay đổi ý định ly dị. Nếu em nói , em muốn bông hoa ở phía bên kia vách núi , và cả hai chúng ta đều biết rằng khi anh cố hái bông hoa đó cho em thì anh sẽ chết , anh vẫn cố làm để cho em hài lòng chứ ?”. Anh đáp : “Ngày mai , anh sẽ trả lời câu hỏi cho em...”. Những hy vọng của chị hoàn toàn bị chìm xuống khi nghe câu trả lời của anh.

Sáng hôm sau , chị tỉnh giấc và nhận ra anh đã ra đi rồi. Chị nhìn thấy một mảnh giấy với những dòng chữ nguệch ngoạc của anh , được dằn dưới ly sữa , trên chiếc bàn ăn , gần cửa... và chị bắt đầu đọc :

“Em yêu

Anh sẽ không thể nào hái bông hoa đó cho em , nhưng hãy cho phép anh giải thích những lý do mà anh không thể...”. Ngay từ dòng chữ đầu đã làm tan nát trái tim của chị. Chị tiếp tục đọc :

“...Khi em sử dụng máy vi tính , anh luôn luôn sắp xếp phần mềm cho em dễ sử dụng , và khi em kêu lên trước màn hình khi có sự cố , anh luôn chuẩn bị những ngón tay để có thể giúp em phục hồi lại những chương trình. Em thường bỏ quên chìa khóa cửa , nên anh phải luôn chuẩn bị đôi chân để sẵn sàng chạy về mở cửa cho em. Em rất thích đi du lịch , nhưng lại thường hay bị lạc đường trong những thành phố xa lạ , nên anh phải chuẩn bị đôi mắt của mình để chỉ đường về cho em. Em thường đau bụng trong mỗi lần đến tháng , nên anh luôn chuẩn bị lòng bàn tay mình để sẵn sàng chà xát bụng em để em dịu cơn đau. Khi thấy em luôn thích ở nhà, anh lo rằng em sẽ có thể bị mắc bệnh tự kỷ , vì thế anh phải luôn pha trò và chuẩn bị những câu chuyện vui để em quên đi nỗi buồn chán. Em luôn chăm chú vào màn hình vi tính , anh sợ như vậy sẽ có hại cho mắt của em, nên anh phải để dành mắt của anh , để khi chúng ta già, anh sẽ có thể giúp cắt móng tay , và nhổ những sợi tóc bạc cho em. Anh có thể nắm bàn tay em đi tản bộ trên bãi biển , để em thưởng thức cảnh mặt trời mọc và bãi cát xinh đẹp... và anh sẽ cho em biết rằng màu sắc của những bông hoa cũng rực rỡ như gương mặt tươi tắn của em... Vì vậy , em yêu, trừ phi em chắc chắn rằng sẽ có ai yêu em hơn anh đã yêu em... Nên bây giờ anh không thể hái bông hoa đó cho em, và chết...”.

Nước mắt của chị không ngừng rơi trên trang giấy , làm nhạt nhòa những dòng chữ của anh ... Chị đọc tiếp : “...Bây giờ , khi mà em đã đọc xong câu trả lời của anh , nếu em cảm thấy hài lòng thì hãy mở cửa ra , vì anh đang đứng đó với bánh mì và sữa tươi cho buổi sáng của em , những món ăn mà em ưa thích...”.
Chị lao đến cửa và mở bung nó ra. Trông thấy anh với gương mặt lo lắng, chị nắm chặt tay anh, cùng với ổ bánh mì và chai sữa tươi... Bây giờ chị đã biết chắc rằng không ai yêu chị như là anh đã yêu chị , và chị quyết định quên đi chuyện bông hoa ở bên kia vách núi...
 

Đó là cuộc sống , và tình yêu.

Đại Lễ 30-4!!! Bất diệt!!!

Đăng ngày: 17:29 30-04-2008
 
Mưa.. sáng sớm đã nghe mưa...
Dậy.. thức dậy mới thấy mưa...

Càfé.. sân bay... đầy mưa...

Sốc... đại sốc... dù quen sốc..
Sốc... vẫn cứ sốc.. nhưng đã yếu!!!

Mưa... buồn... giờ đã khác...

Không ngọt ngào...mà..

Khô khan, cô độc.. dù là mưa...

Bản ngã u mê... CHẾT...

Khát.. ........................................

20071216.1042 Mũ(nón) bảo vệ đầu!!!

Đăng ngày: 22:02 16-12-2007

Khởi hành:
Lúc 7h30:
Nhân tiện đem đồ đi giặt, và sau đó là ăn tối..
Trước đo không quên vác theo nón.. lên đường.
Có vẻ bình thường vì ai cũng bình thường.. nghía qua nghía lại... thấy cũng bình thường..


Ôm cua.. từ nhà thờ Hầm ra Lý Thường Kiệt... úi dzà... xe mình bốc quá.. sau khi tháo 2 cái yếm ra (yếm xe, bửng xe...)... vi vu... mát...

Mà hình như nhờ có mũ bảo hiểm nên cũng ít thấy "2 dây" nhỡ... và mọi người có vẻ "đẹp" hơn... chắc do mình kg thấy mặt.. và "đánh giá theo hướng có lợi" cho người được đánh giá..

Đến 3-2+Nguyễn Kim... quăng bịnh đồ... Xong.. đi ăn,.

Tháo nón: mở cốp (yên xe)... cài nón vào 2 móc... dưới-đầu (yên xe- cái để ngồi khi lái xe 2 bánh có gắn động cơ) ... ặc... ặc... tá hỏa... tóc tai... bẹp dzí...

Thôi.. rồi... mới cạo đầu nhưng hình như vẫn còn dài... sau 5 phút suy nghĩa trong khi chờ đợi cơm... Mai.. cắt thêm tóc cho nó "Đinh" nhở!!!

Ăn xong.... lên đường... qua những con đường... thấy cũng bình thường... vì ai cũng bình thường.. nhưng hình như ít xe... và mọi người có vẻ dzui hơn... thân thiện hơn.. chắc vì ai cũng nghĩ... Chúng ta đang cùng cảnh ngộ... thông cảm cho nhau...

Thời khắc cuối năm... hơi lạnh, những con đường quen... bụi bặm, đông đúc, ồn ào... dành đón năm mới... và trước đó là Noel...

Hơi chạnh lòng...

Nãy giờ quên: "đếm thời gian trên ngón tay".. thời gian đâu có dài.. nhưng đến ký tự này thì cũng đã: 10h57 Non AM!!!